Huyền thoại Paolo Rossi đã rời bỏ thế giới sau 38 năm kể từ khi ông giúp Italia vô địch World Cup 1982. Nhưng ông vẫn là một hiện tượng kỳ thú của bóng đá, người ta sẽ không bao giờ lãng quên 6 bàn thắng mà ông đã kiến tạo nên trong những ngày hè nóng bỏng ở Tây Ban Nha năm nào.
Sự nghiệp gắn liền với bê bối
Chỉ 9 tuần ngay trước khi cùng Italia đăng quang World Cup 1982 ở Madrid; Paolo Rossi thậm chí còn bị cấm không được ra sân thi đấu. Trong hàng loạt vụ bê bối dàn xếp tỷ số, được coi là tồi tệ nhất trong lịch sử bóng đá Italia cho tới khi vụ Calciopoli 2006 nổ ra; Rossi nằm trong danh sách 33 cầu thủ dính líu và phải nhận án treo giò 3 năm; sau đó được rút xuống còn 2 năm.
Trước khi lĩnh án treo giò, Rossi là một trong những cầu thủ có mức lương cao nhất thế giới; và được người hâm mộ yêu mến bởi vẻ ngoài điển trai cùng nụ cười thường trực. Chính vì vậy khó thể tin rằng cầu thủ này tham gia bán độ. Vì vậy, Paolo Rossi đã phủ nhậni mọi cáo buộc và phẫn nộ tới mức sẵn sàng giã từ sân cỏ cũng như không bao giờ khoác áo đội tuyển Italia thêm một lần nào nữa. Trong 2 năm phải treo giò, dường như Rossi biến thành con người khác, âu sầu và kín tiếng hơn.
Gọi Rossi quay lại với sân bóng là một sự liều lĩnh của Italia lúc bấy giờ
Nhưng định mệnh ràng buộc Rossi với Azzurri. Thay vì trở thành nông dân trong trang trại sản xuất rượu vang và ép dầu ô liu ở Tuscany, tình yêu bóng đá thôi thúc anh trở lại. Án phạt kết thúc vào tháng 4/1982 và tháng 5, HLV Enzo Bearzot triệu tập Rossi vào ĐT Italia. Đó là quyết định khá điên rồ, chính Bearzot cũng thừa nhận điều này. “Gọi Rossi là một canh bạc. Nhưng trong 2 năm cậu ta ngồi nhà, tôi không thể tìm ra người thay thế”, chiến lược gia khi ấy 55 tuổi nói.
Thật ra thì thời điểm đó Italia không có chân sút tốt. Nhưng Rossi không chắc sẽ khá hơn. Anh ghi 7 bàn cho Azzzurri từ khi ra mắt vào năm 1978, với chỉ 3 trong số đó là các trận chính thức. Rossi có tốc độ, nhưng mong manh, yếu đuối và kỹ thuật không phải rất xuất sắc.
Bản thân Rossi đã nói rằng, đừng ai mong đợi anh sẽ là vị cứu tinh của nước Italia. “Pele có thể gánh đội, nhưng tôi chẳng phải Pele, lại đối mặt với cả núi khó khăn”; anh nói, “Tôi nhàn rỗi và suy sụp tinh thần suốt 2 năm. Tôi không thể xỏ giày, bùng nổ ngay lập tức và giải quyết những vấn đề của Azzurri”.
Rossi đã không nói dối. 3 trận đầu tiên của Italia ở World Cup 1982, anh chơi vật vờ và di chuyển không mục đích trên sân. Dĩ nhiên, không có nổi một bàn thắng và cũng không tạo nên bất kỳ ảnh hưởng nào. Trận thứ 4 ở vòng bảng thứ hai gặp Argentina, Rossi vẫn không ghi bàn.
Và rồi Rossi đã lộn ngược dòng ngoạn mục
Cuối cùng thì niềm tin của Bearzot cũng được đền đáp trong trận quyết định với Brazil. Trước trận đấu đó, một người bạn đã tặng Rossi chiếc vòng cổ giá chỉ vài xu mua ở một cửa hàng lưu niệm ở Barcelona. Anh đã đeo nó như một vật lấy may. Thật không ngờ nó đã có tác dụng.
Hôm đó Brazil với Eder, Zico và Socrates đã chơi một trận đấu đẹp nhất mà người ta có thể tưởng tượng. Nhưng không may cho họ, Rossi thức tỉnh. Anh ghi liền 3 bàn thắng giúp Italia giành chiến thắng với tỷ số 3-2.
Như Rossi nói, khi bàn thắng tới, mọi áp lực dồn nén bị gỡ bỏ, anh như trên thiên đường và sự tự tin trở lại. “Tôi được giải phóng và tìm thấy tự do, theo kiểu một người vừa cởi bỏ bộ quần áo ướt dính chặt”; huyền thoại của Azzurri kể lại vào những năm sau đó.
Rồi từ ấy, không ai có thể ngăn cản Rossi. Anh ghi cả hai bàn trong chiến thắng 2-0 trước Ba Lan ở bán kết. Trận chung kết với Tây Đức ở Madrid; Rossi băng vào đánh đầu mở tý số ngay trước mũi giày hậu vệ đối phương. Khoảnh khắc này truyền cảm hứng để Italia kết thúc trận đấu với tỷ số 3-1 và bước lên bục vinh quang. Còn Rossi nhận Chiếc giày Vàng với 6 bàn thắng cùng giải thưởng Cầu thủ xuất sắc nhất trận đấu.
Kết
6 bàn thắng trong vòng 6 ngày ở Tây Ban Nha, một tiền đạo tưởng như vô hại, đã vượt qua “cả núi khó khăn” để đóng vai người hùng trong chiến tích huy hoàng và đáng kinh ngạc nhất mà một đội bóng tạo ra trong lịch sử World Cup, tất cả biến Paolo Rossi thành biểu tượng bất tử. Cho đến tận ngày nay, hình ảnh Rossi với hai cánh tay khẳng khiu giơ cao vẫn được treo trong những tiệm bánh, quán café rải rác khắp nước Italia. Mãi mãi, không ai có thể lãng quên.
Nguồn: Soha.vn